• To gan


  • Khoẻ

    Trên một chuyến tàu, cuộc trò chuyện chuyển sang nói về những thói quen tốt và xấu trong việc gìn giữ sức khỏe. Một anh chàng béo tốt hồng hào thao thao bất tuyệt về đề tài này.

    – Hãy nhìn tôi đây! – Anh ta nói. – Chưa bao giờ tôi bị ốm cả, và tất cả là do ăn uống đơn giản.

    – ???

    – Tại sao ư? Thưa các ông! – Anh ta tiếp. Từ lúc 20 tuổi cho đến 40 tôi sống một cuộc sống hết sức đơn giản bình thường – không muộn giờ, không quá độ. Mọi ngày, kể cả mùa đông và mùa hè, tôi thường ngủ từ khoảng 9 giờ tối và thức dậy vào 5 giờ sáng. Tôi làm việc từ 8 giờ sáng tới 1 giờ chiều, rồi ăn trưa – một bữa trưa thanh đạm. Tiếp đó là nửa tiếng nghỉ ngơi, rồi lại tiếp tục 4 giờ làm việc, sau đó…

    – Xin lỗi! – Một người lạ ở trong góc cắt ngang. – Ông vào tù vì tội gì vậy?


  • Hưởng thụ

    Có một ông cụ 60 tuổi nọ sau bao nhiêu năm cống hiến sức khỏe cho công việc và sự nghiệp đến khi về già ông tích cóp được 1 số tiền kha khá, ông quyết định đi Thailand để du lịch vì ông ta nghe nói bên đó mấy vụ “vui vẻ, tươi mát” rất nhìu, ông muốn thử 1 lần cho biết 1 chút vị với đời.

    Sau khi xuống sân bay ông ở khách sạn nọ, ông ta liền hỏi anh bồi khu vực nào có vui vẻ tươi mát, anh bồi chỉ dẫn ông tận tình.

    Buồi tối ông lên đồ láng coóng đi ra vực đó. Ông thấy 1 ngã ba trên có 2 tấm bảng chỉ về 2 hướng. Một tấm ghi là: “Dành cho người nhiều tiền”, tấm còn lại ghi: “Dành cho người ít tiền”.

    Ông lão nghĩ : “Thôi, mình gom góp có chút ít tiền thì nên đi vào đường dành cho người ít tiền vậy”.

    Ông cắm cúi đi đến cuối đường lại gặp một ngã ba trên đó có 2 tấm bảng chỉ về 2 hướng. Một tấm ghi: “Dành cho người trẻ” tấm còn lại ghi : “Dành cho người già”. Thế là ông lại lọ mọ quẹo vào đường dành cho người già cắm cúi đi.

    Ði đến cuối đường ông lại gặp một ngã ba trên có 2 tấm bảng. Một tấm ghi là: “Dành cho người đẹp” tấm còn lại “Dành cho người xấu” ông bụng bảo dạ: “mình 60 rồi còn đẹp cái gì nữa chứ”, thế là ông đành quẹo vào đường dành cho người xấu, vừa đi ông vừa tự động viên mình: “Sắp được hưởng sung sướng rồi ráng lên”.

    Ði đến cuối đường này ông lại nhìn thấy một ngã ba trên lại có 2 tấm bảng rẽ ra 2 hướng. Một tấm ghi: “Dành cho người dẻo dai và nhìu xí quách” tấm còn lại ghi: “Dành cho người hết xí quách”. Ông tự nghĩ: “Mình già ruì làm gì còn xí quách nữa , mình chỉ ráng đi để tận hưởng chút lạc thú cuối đời cho biết với người ta thôi mà” thế là ông rẽ vào con đường thứ 2.

    Ông lụm cụm xiêu vẹo bước đi một cách khó nhọc trên con đường với bao suy nghĩ tưởng tượng ra cảnh vui thú……. nhưng khi đến cuối đường ông nhìn thấy chỉ một tấm bảng treo thật cao. Ông bèn ráng kiếm vật để kê lên nhìn cho rõ bảng ghi chỉ dẩn gì tiếp theo.

    “Ít tiền,già lão, xấu trai, lại còn hết xí quách nữa, thôi quay về nhà đi cha”.


  • Thông minh

    Bill và Sharif

    Thủ tướng Nawaz Sharif đến Washington để tham dự một cuộc hội kiến với tổng thống Mỹ là Bill Clinton. Sau bữa ăn tối, Bill nói với Sharif: “Này Sharif, tôi không biết anh nghĩ gì về các thành viên trong nội các của mình nhưng của tôi thì họ rất thông minh và sáng dạ.”

    “Làm sao anh biết được điều đó hả Bill?” – ngài Sharif hỏi

    “Ô, đơn giản lắm cơ!” – Bill nói – “tất cả bọn họ đều phải trải qua một cuộc trắc nghiệm đặc biệt trước khi làm Bộ trưởng. Ðợi một tí nhé!”. Ông ta gọi bà Ngoại trưởng Madeleine Albright đến và nói với bà ta “Nói tôi nghe nào Madeleine, ai là con của cha mẹ bà và ai không phải là anh chị em của bà?”

    “Ah, quá dễ thưa Tổng thống” – Madeleine đáp – “đó chính là tôi!”

    “Tốt lắm Madeleine” Clinton nói và ngài Sharif của chúng ta rất ngạc nhiên.

    Ông ta trở về Islamabad và suy nghĩ rất lâu về trí thông minh của các thành viên trong nội các mình. Cuối cùng ông cho gọi Sartaj Aziz đến và nói: “Sartaj Aziz, nói tôi nghe nào, ai là con của cha mẹ anh và ai không phải là anh chị em của anh?”

    Sartaj Aziz suy nghĩ rất lâu, rất lâu nhưng vẫn không biết được câu trả lời. “Tôi có thể suy nghĩ thêm không thưa Thủ tướng? Có thể tôi sẽ trả lời ngài vào ngày mai?” – “Dĩ nhiên”, Sharif nói, “tôi cho anh 24 giờ đấy”

    Sartaj Aziz đi khỏi và cố nặn óc ra để suy nghĩ về câu hỏi của ngài Thủ tướng, ông ta cho triệu tập các bộ trưởng, thứ trưởng và các quốc vụ khanh nhưng không ai biết được câu trả lời. 20 giờ sau, Sartaj Aziz vẫn còn rất lo lắng – vẫn chưa có câu trả lời và chỉ còn đúng 4 giờ nữa thôi. Cuối cùng Sartaj Aziz nói “Tôi sẽ hỏi George Fernandez, ông ta rất thông minh, ông ta sẽ biết được câu trả lời.” Thế là ông ấy hỏi Fernandez thật.

    “George” – Sartaj nói – “nói tôi nghe ai là con của cha mẹ ông và ai không phải là anh chị em của ông?”

    “Ðơn giản quá”, George trả lời, “đó chính là tôi!”

    “Ô” – thế là Sartaj Aziz gọi điện cho ngài Sharif ngay. “Thưa thủ tướng, tôi đã có câu trả lời đây: người đó chính là George Fernandez”

    “Không phải, đồ ngốc ạ” – Sharif giận dữ nói – “người đó chính là Madeleine Albright!”


  • Phạt

    Một người đàn ông đi xe đạp trên đường, trên giá chở hàng có hai bịch lớn. Một bịch bị thủng lỗ nên những đồng tiền xu cứ từ đó rơi xủng xoảng xuống đường. Bỗng một xe cảnh sát phóng xe vượt qua anh ta rồi dừng lại.

    – Anh bạn! Anh rơi không biết bao nhiêu đồng xu rồi. – Một cảnh sát nhắc.

    – Thôi chết tôi rồi! – Người đàn ông giật mình. – Đành phải quay lại để nhặt tiền rơi suốt dọc đường vậy.

    Người cảnh sát tỏ ra nghi ngờ:

    – Anh lấy đâu ra lắm tiền xu năm nghìn đồng thế? Ăn cắp hả?

    Người đàn ông thanh minh:

    – Đâu có! Nhà tôi ở gần sân vận động, sát một quán bia, lại có một cây to mọc ngay sát tường nhà. Cánh cổ động viên sau một trận đấu lại kéo nhau ra quán bia nhậu nhẹt rồi cứ nhè gốc cây mà đái bậy. Tôi nấp ở gần đó, cầm một cái kéo to và đòi phạt mỗi thằng một đồng xu.

    Toán cảnh sát trên xe cười rộ khoái trá:

    – Sáng kiến hay đấy! Thế còn cái túi kia đựng gì thế?

    – Thì có phải thằng nào cũng chịu nộp tiền phạt đâu!


  • Chỉ tại cái thắng xe

    Một đám cháy bắt đầu từ một bãi cỏ đang lan gần tới một nông trại ở Indiana. Sở cứu hoả gần đó liền cử người đến. Nhưng đám cháy đã vượt quá tầm kiểm soát của họ, vì thế người ta liền gọi cho những người lính cứu hoả tình nguyện của vùng lân cận để nhờ giúp đỡ.

    Và những người lính tình nguyện đến trên một chiếc xe chữa cháy cũ kỹ. Họ dũng cảm lái chiếc xe lao thẳng vào đám cháy và dừng lại ở giữa ngọn lửa. Những người lính cứu hoả nhảy ngay ra khỏi chiếc xe và bắt đầu xịt nước tứ phía. Chẳng bao lâu sau đó họ đã có thể kiểm soát được ngọn lửa, không cho nó lan ra.

    Ông chủ trang trại cảm thấy rất thán phục sự dũng cảm của những người lính cứu hoả tình nguyện, ông liền thưởng cho họ 1000 đôla.

    Vào ngày hôm sau một tờ báo ở địa phương đã hỏi đội trưởng của đội lính cứu hoả tình nguyện:

    – Các anh sẽ làm gì với số tiền thưởng đó?

    – Điều mà chúng tôi chắc chắn sẽ phải làm đầu tiên là sửa cái thắng của chiếc xe chữa cháy chết tiệt đó!!!


  • Cãi

    Chồng của bị cáo trách luật sư: “Ông cam đoan sẽ cãi trắng án cho vợ tôi, thế mà cô ấy lại bị kết án một năm lao động cưỡng bức”.

    Luật sư thở dài:

    – Nhưng ở phiên tòa bà ấy có để cho tôi nói câu nào đâu!


  • Tưởng là đạo sĩ

    Hai gã cao bồi gặp một người Ấn Độ đang nằm sấp trên đường, áp tai xuống đất. Một gã nói:

    – Thấy tên Ấn Độ kia không, trông hắn có vẻ là một đạo sĩ?

    – Ừ, chắc hắn đang nghe ngóng. Bọn đạo sĩ có thể phát hiện tiếng động ở cách

    xa hàng dặm.

    Vừa lúc đó, người Ấn Độ hé mắt, nói rất khẽ:

    – Một chiếc xe ngựa có mui, đi được khoảng 2 dặm với 2 con ngựa kéo, một nâu, một trắng. Trên có một người đàn ông, một phụ nữ…

    Gã thứ nhất quay sang bạn thán phục:

    – Ghê thật! Lão đạo sĩ này chỉ nghe thôi mà có thể đọc toàn bộ thông tin, thậm chí cả màu sắc.

    Môi “đạo sĩ” lại mấp máy. Hai gã giỏng tai nghe lời phán:

    … cán qua người tôi cách đây khoảng nửa tiếng.